Khi mới lớn tôi thường mơ mộng
Thấy cuộc đời hy vọng nên thơ
Một nàng thi sĩ dại khờ
Yêu thơ mến nhạc cung tơ dệt vần
Thời áo trắng thiên thần chấp cánh
Được bao người cầu cạnh đón đưa
Sống trong hoàn cảnh dư thừa
Cuộc đời sung sướng nên chưa khổ nhiều
Khi khôn lớn lắm điều thử thách
Lập gia đình khổ ách vây quanh
Mười năm theo đuổi chân thành
Tưởng là gặp mối duyên lành cưới xin
Tình thơ ấy muôn nghìn sâu đậm
Thơ đổi trao đằm thắm tuyệt vời
Ngờ đâu sầu khổ chơi vơi
Khi về làm vợ một trời bể dâu
Lời ngon ngọt nào đâu chẳng thấy
Niềm chua cay từ đấy lớn dần
Vũ phu hiện hữu tánh trần
Đắng cay chấp nhận muôn phần khổ cam
Tìm lối thoát chia đàn lẻ bạn
Hận vần thơ lãng mạn vô tình
Đốt tan vết tích quanh mình
Với mười tập vở thơ tình trót vương
Giờ quên cả tình trường xưa cũ
Chọn tu thiền nhắn nhủ chân tâm
Nghiệp duyên là bước sai lầm
Tu là cội phúc thậm thâm nhiệm mầu
Frankfurt 19.08.2017
Anh Đào Huệ Ngọc
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét